Một
khi bạn băn khoăn không biết Chúa có gọi bạn đi tu không tức là bạn đã ít nhiều
đang nghe tiếng Chúa rồi, ít nhiều bạn đang đi vào đường đẹp đó rồi.
-
Thưa
Cha, làm sao Cha biết Cha có ơn gọi đi tu?
Một
lần, một người bạn trẻ đang tìm hiểu ơn gọi đã hỏi về ơn gọi của tôi.
Băn
khoăn về ơn gọi đi tu là băn khoăn về một chuyện rất đẹp. Bạn đang băn khoăn về
tâm tình của hai người. Một người gọi và một người đang chờ muốn được gọi.
Đó
là tâm tình của hai tâm hồn, hai trái tim nói chuyện với nhau. Người gọi là
Chúa và người nghe là bạn.
Ơn
gọi . . . là chuyện riêng tư, khi bạn hỏi làm sao tôi biết mình có ơn gọi đi tu.
Tôi không biết trả lời bạn sao cho dễ dàng. Trả lời theo ngôn ngữ những sách tu
đức, thì tôi không chắc mình biết những điều mình học. Trả lời bằng chuyện đời
mình đã đi qua thì tôi lúng túng vì đó là chuyện riêng và không biết bắt đầu thế
nào. Trả lời bằng những gì mình đã đi qua thì nó có những vụng về của nó, vì nó
riêng tư, nhưng những gì mình đã đi qua thì mình biết rõ hơn.
Vì
là chuyện Chúa gọi, nên chuyện ta đang nói với nhau liên hệ tới ơn thánh. Bạn
đang đi trên con đường rất đẹp. Nơi nào có ơn thánh, nơi nào có tiếng Chúa là
nơi ấy có vẻ đẹp. Một khi bạn băn khoăn không biết Chúa có gọi bạn đi tu không
tức là bạn đã ít nhiều đang nghe tiếng Chúa rồi, ít nhiều bạn đang đi vào đường
đẹp đó rồi.
Khi
trả lời bạn Chúa gọi tôi thế nào. Bạn nhắc nhở tôi về ơn gọi của chính tôi. Bởi
thế, trả lời bạn cũng là nhắc cho tôi tiếp tục sống ơn gọi ấy. Cám ơn bạn.
Bạn
có cho rằng khi tiếng Chúa thì thầm gọi đã là quà tặng hay chưa, hoặc bạn phải
đợi tới khi đi tu rồi bạn mới cho đó là quà tặng. Với tôi, khi rất mơ hồ nghe
tiếng gọi, có thể một chiều nào bâng khuâng với tháp chuông, hình ảnh nóc giáo
đường, tôi cho đó đã là quà tặng rồi. Điều đó quan trọng đối với tôi vì câu trả
lời cho bạn, tôi dựa trên luận cứ này. Nghĩa là hễ cứ có bóng hình Chúa là có
ân sủng rồi.
Muốn
nói quà tặng là một ơn thánh, thì để lãnh nhận, tôi cần tâm hồn yêu mến vẻ đẹp.
Tiếng gọi là một ơn thánh, thì để nghe, tôi cần một cõi lòng thanh tịnh. Tôi cần
chính ơn Chúa để nghe tiếng Chúa. Tôi muốn nói những điều ấy với bạn để bắt đầu
trả lời câu hỏi của bạn.
Khi
bạn phân vân không biết Chúa gọi bạn thế nào đây. Đầu tiên, bạn dùng trí tuệ để
phân tích, rồi bạn có thể xin ý kiến người chung quanh. Điều đó rất đúng. Tôi
cũng trải qua con đường đó. Tuy nhiên, có một tâm tư tôi muốn nói với bạn:
-
Cầu
nguyện tha thiết và ngay lành trong tin tưởng.
Cần
chính ơn Chúa để nghe tiếng Chúa thì bạn phải phó thác và đơn sơ khi tìm nghe
tiếng Chúa. Như tôi đã nói với bạn, tôi ngại khi trả lời bạn vì nó là câu chuyện
riêng tư của riêng mình.
Sự
phó thác và đơn sơ như nghịch lý với thông minh của trí tuệ. Khi gặp một điều
khó khăn, bạn muốn dùng trí tuệ để giải quyết vấn đề. Một người thông minh lại
càng muốn giải quyết bằng trí tuệ của mình hơn. Lúc đó, rất có thể bạn nghĩ phó
thác cho Chúa, điều ấy tiêu cực quá. Còn tin tưởng là không tính toán theo trần
thế, như một bé thơ, điều ấy có vẻ ngây ngô quá. Sống trong xã hội bạn phải
tính toán nhiều. Cạnh tranh với cuộc sống, bạn phải cân nhắc, so đo, dè dặt. Người
ta gọi đó là khôn ngoan.
Rất
có thể bạn cũng áp dụng những nguyên tắc đó vào ơn gọi đi tu. Hoặc có khi bạn
cũng so đo, dè dặt khi nghe tiếng Chúa mà không biết rằng mình đang tính toán với
Chúa. Hơi khó để nói cho bạn điều tôi muốn nói, vậy bạn cho tôi nói bằng một
kinh nghiệm của riêng tôi.
Vào
năm đó, 1983 tôi đã đi hết năm năm thần học, sắp được thụ phong linh mục. Bấy
giờ Chúa lại gọi tôi vào một con đường khác: Con đường tu Dòng.
Qua
lần này, tôi hiểu hơn thế nào là phó thác, tính toán và ơn gọi. Tân linh mục
thường là 26 hay 27 tuổi. Năm tôi học xong thần học đã là 32. Thay vì thụ phong
linh mục, lúc này, tôi cảm thấy đời sống tu dòng thích hợp với tôi hơn.
Tôi
mong ngày thụ phong linh mục vì đã chờ đợi bao năm rồi. Bây giờ tới đích lại
hoãn lại hay sao? Hoãn lại biết tới ngày nào? Biết nói sao với Đức Cha nếu bỏ địa
phận ra đi. Cái băn khoăn lớn nữa là nhà dòng có nhận mình không. Vì thế, bắt đầu
phải “tính toán”.
-
Một là cứ “âm thầm” liên lạc với nhà dòng,
khi họ nhận mình rồi, bấy giờ báo cho Đức Cha biết. Trình bày trước, nếu nhà
dòng không nhận, biết chỗ đâu quay về? Đức Cha đã biết ý định mình muốn ra đi
như thế, liệu Đức Cha có nghi ngờ ơn gọi của mình không? Liệu biết đâu ngài
mang thành kiến rồi đối xử tệ với mình thì sao đây? Những ý nghĩa ấy làm tôi ái
ngại.
-
Hai là cứ thụ phong linh mục trước đã, rồi
vào dòng sau cũng được. Điều này còn chắc hơn nữa vì mình đã là linh mục rồi,
có thể nhà dòng quý mến mình hơn. Tôi hỏi ý kiến và có người cũng góp ý với tôi
như vậy. Họ bảo phải khôn ngoan mà tính toán.
Xem
ra con đường nào cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng
suy niệm trước Nhà Chầu của Chúa, tôi thấy có dáng dấp của sự thiếu siêu thoát.
Điều
làm tôi băn khoăn hơn nữa là bấy giờ tôi vẫn mang student visa. Tôi tỵ nạn bên
Âu Châu. Từ Âu Châu qua Mỹ, tôi mất quyền tỵ nạn, không có thường trú nhân. Nếu
thụ phong linh mục, sẽ có thường trú nhân ngay, điều này lợi lắm vì tôi có thể
làm giấy bảo lãnh gia đình qua Mỹ. Là người con duy nhất ở nước ngoài, người
anh cả của bẩy đứa em, điều đó thôi thúc tôi rất nhiều. Trăn trở ấy cứ bảo tôi
thụ phong linh mục đi đã. Những chiều thinh lặng trước Nhà Chầu, tôi thấy Chúa
không bằng lòng với cả hai cách tính toán trên.
Những
cuối tuần sinh viên đi nghỉ, nhà trường vắng, tôi ở trong phòng với những tính
toán. Đã nhiều lần tôi lấy ý kiến người khác để xoa dịu lương tâm mình, nhưng
trước Nhà Chầu của Chúa, Chúa vẫn có một tiếng nói riêng. Chúa nói phải siêu
nhiên và phó thác.
Bây
giờ, tôi muốn nói với bạn về “tiếng nói
riêng” này của Chúa là gì. Trong những giờ cầu nguyện, tôi nghe như Chúa
nói rằng: “Con hãy dùng trí thông minh mà
tính toán trong cuộc đời, nhưng chuyện ơn gọi đi tu, con đừng tính toán”.
Lúc
ấy, nhìn về tương lai thật mù mờ. Làm sao tôi dám gọi niềm tin mà phó thác. Tôi
muốn tính toán sao cho đời mình khỏi lỡ dở. Tôi nghe văng vẳng cung điệu đó là,
với Chúa, tôi phải lắng nghe tiếng gọi bằng con tim chân thành. Nếu tôi tính
toán, đời linh mục của tôi sẽ không trong sáng. Nhưng còn gia đình tôi thì sao.
Giữa lúc biết bao người đang qua Mỹ theo diện đoàn tụ dành cho người Việt Nam. Tôi
cần tấm thẻ xanh thường trú nhân.
Ơn
gọi đi tu là một tự do tuyệt vời, tự do của cả hai trái tim, nơi người gọi và
nơi người nghe. Tuyệt đối không thể có tính toán trần thế, vì ơn gọi này không
thuộc về trần thế, làm việc giữa trần thế, nhưng không đến từ trần thế.
Tôi
phải tìm hiểu ơn gọi trong sự tin tưởng. Trong những ngày đó, cám dỗ của tôi là
cứ giấu Đức Cha đi. Mình tự tính toán như thế là đủ rồi. Tôi không muốn nói với
bạn là bề trên luôn luôn không thể sai lầm. Có khi bề trên sai lầm.
Điều
tôi muốn nói với bạn là sự chân thành và nghe tiếng gọi từ nơi Nhà Chầu vắng.
Tôi
tin điều này và có những trường hợp tôi phải tin một cách mãnh liệt, một trong
những trường hợp đó là để Chúa hành động trong ơn gọi linh mục của mình. Riêng
trong trường hợp của tôi, tôi biết có khi bề trên cũng sai lầm, nhưng ở đây,
qua những giờ phút tính toán, tôi thấy Chúa muốn tôi hành động qua Đức Cha. Phải
cho ngài biết.
Biết
vậy, nhưng tôi phải chiến đấu lắm mới dám trình bày tất cả cho cả Đức Cha địa
phận và nhà dòng biết. Tôi đã qua những quyết định thật khó khăn. Chắc bạn muốn
biết, vậy Đức Cha nghĩ gì và rồi tôi tiếp tục ơn gọi ra sao?
Sau
khi trình bày xong, Đức Giám Mục địa phận im lặng rồi nói: “Nếu nhà dòng không nhận, thầy vẫn có thể ở trong địa phận của tôi.
Nhưng thầy sẽ không được chịu chức. Thầy sẽ đi giúp xứ, bao lâu tôi không biết,
cho đến khi tôi gọi”.
Chợt
nghe, lòng tôi cũng se sắt, đã xong năm năm thần học rồi, bây giờ lại biết đến
bao giờ. Thụ phong linh mục, tôi sẽ có thường trú nhân, tôi nghĩ đến gia đình.
Đối
với ơn gọi, ta phải quy phục trước thánh giá bạn ạ.
Những
tháng ngày sau đó, tôi chưa biết nhà dòng có nhận tôi không, nhưng tôi thấy
mình không có chút gì gian dối trong ơn gọi. Có hơi buồn và trăn trở nhưng tôi
thấy mình đi đúng hướng. Khó khăn thì không hết nhưng có bình an. Tôi mơ hồ hiểu
bình an mà Chúa nói với các môn đệ không như bình an của thế gian. Tôi cũng mơ
hồ cảm thấy một nỗi niềm nào đó có thể là xót xa xẩy ra về vấn đề bảo lãnh gia
đình.
Cũng
những tháng ngày sau đó, Đức Cha thương tôi hơn. Có lần ngang qua tiểu bang, phải
đợi máy bay ngoài phi trường, ngài lấy taxi vào chủng viện thăm tôi, điều mà
chưa bao giờ xảy ra trước đó. Cái thăm rất chân tình không phải để “câu người” nhưng là như người cha giúp
đứa con của mình tìm thánh ý Chúa. Tôi nói với Đức Cha:
-
Con
muốn tìm hiểu thánh ý Chúa, con trình bày hết và xin Đức Cha giúp con. Con rất
ngại khi nhìn về mấy năm ăn học mà địa phận đã trả cho con.
Đức
Cha ôn tồn nói:
-
Thầy
không phải lo gì cả, thầy cứ tìm hiểu thánh ý Chúa đi. Ở đâu cũng là phục vụ
cho Giáo Hội.
Năm
32 tuổi tôi mới vào dòng. Lại một con đường mới. Nhà dòng cũng chưa biết tôi thế
nào. Nhà dòng cũng cần thời gian để thử thách tôi thêm. Trước khi vào dòng, tôi
đã nhìn thấy thời gian dài đằng đẵng ấy, Cha Bề Trên Dòng cho biết ít nhất phải
đợi thêm sáu năm nữa. Tôi đã học xong chương trình thần học của địa phận là năm
năm. Tôi có thể thụ phong linh mục và có thường trú nhân ngay. Bây giờ phải đợi
thêm sáu năm nữa, tiếp tục đời sinh viên, mà còn dài hơn chính chương trình thần
học tôi vừa học xong. Thời gian quá dài làm tôi ngán ngẩm. Có những ngày dài
tôi rất ái ngại, hơi hoang vu.
Tôi
cũng tự hỏi sau những năm dài ấy mới thụ phong linh mục, lúc đó mới có thường
trú nhân, có thể tôi mất cơ hội bảo lãnh gia đình qua Mỹ. Điều ấy làm tôi lo lắng
và buồn nhất. Tôi cảm thấy mơ hồ một điều gì đó sẽ xảy ra. Tôi biết thế.
Và
như điều lo xa, điều ấy đã xẩy ra.
Tôi
đã mất cơ hội bảo lãnh gia đình.
Thời
gian chờ đợi quá lâu. Sau năm năm thần học của địa phận, tôi chờ thêm sáu năm nữa
theo chương trình trong dòng. Tất cả sau mười một năm, thụ phong linh mục xong,
có thường trú nhân, nhưng phải đợi năm năm để lấy quốc tịch. Thụ phong linh mục
xong, tôi đi làm mục vụ bên trại tỵ nạn. Ngày trở về Mỹ, chương trình bảo lãnh
đoàn tụ không còn. Điều dự đoán đã xảy ra như vậy. Tôi chấp nhận con đường của
riêng tôi.
Tôi
không bảo lãnh gia đình qua Mỹ được, tôi nhìn đó như là cả gia đình được tham dự
vào ơn gọi của tôi. Tôi quý ơn gọi này.
Nhìn
lại những bến bờ, tôi nhờ sáu năm chậm lại này mà gặp gỡ biết bao chuẩn bị tốt
làm hành trang cho con đường linh mục của tôi trong tương lai. Lại cũng nhờ
thêm sáu năm nữa làm việc mục vụ bên trại tỵ nạn mà tôi chìm sâu hơn vào ơn gọi
linh mục. Thanh thoát sau những năm đầu đời mục vụ, rồi mơ hồ lãng đãng, không
hẳn sương, không hẳn khói, nhưng nó không là bình minh rất sáng. Những mùa hè về
Mỹ giúp tĩnh tâm, có dịp ghé qua những nơi cộng đoàn Công Giáo Việt Nam đông
đúc. Khi được mời dâng lễ cưới, họ gởi tôi phong thơ tạ ơn. Ở những cộng đoàn
như thế, lòng quý mến của giáo dân Việt với linh mục còn cao quý lắm. Từ đó, có
những so sánh, thiếu tâm tình cao thượng của con diều yêu trời mây. Để sống đời
linh mục mà không phải chống lại một lười biếng, dễ dãi nào đó, tôi rất nghi ngờ
về lối sống thoải mái này.
Tôi
không muốn gọi những tháng ngày vất vả tìm hiểu đó là cách Chúa “thử thách”. Tôi muốn gọi đó là con đường
Chúa thanh tẩy. Chúa biết những gì tôi cần hơn để chuẩn bị cho đời sống linh mục
của tôi. Chúa có cách chuẩn bị riêng cho bạn. Bạn hãy chân thành và tin tưởng
Chúa trong lúc tìm hiểu ơn gọi của bạn. Bạn cũng hãy nhìn về phía trước, nếu đó
là ơn gọi, bạn phải bảo vệ ơn gọi đó thế nào. Những gì xảy ra khi bạn theo ơn gọi
đó.
Ơn
gọi là ánh trăng. Cần một hồ nước êm ả.
Ơn gọi là áng màu của mây, phải đón gió để nó trôi đi.
Ơn gọi là quà tặng, hãy nhận bằng tâm hồn yêu mến vẻ đẹp.
Ơn gọi là áng màu của mây, phải đón gió để nó trôi đi.
Ơn gọi là quà tặng, hãy nhận bằng tâm hồn yêu mến vẻ đẹp.
Ơn gọi đi tu là vẻ đẹp của ánh sáng
trong đêm, bạn đừng để bụi đường toan tính trần thế làm mờ ánh lấp lánh của
ngàn sao.
Như
tôi đã nói với bạn. Chúa gọi mỗi người một cách riêng tư. Vì riêng tư nên chúng
ta đáp trả riêng tư. Vì riêng tư nên nguy cơ có thể xảy đến với bạn không có
nghĩa là nguy cơ cho tôi. Tôi quyết định theo tiếng gọi của tôi, nên tôi không
được đưa tiêu chuẩn đó vào quyết định của bạn.
Bạn
có cho những quyết định của tôi trong cách tìm hiểu ơn gọi như thế là không biết
“tính toán” không? Cuộc đời hôm nay họ
bảo phải “khôn ngoan” mà sống. Phải “thực tế” mà hành động. Sau cùng, rất có
thể họ chối từ niềm trông cậy và phó thác, họ không còn thành thật nữa. Và rồi
sự “khôn ngoan” trần thế đi quá sâu
vào những công việc siêu nhiên.
Bạn
đồng ý hay không vẫn là suy tư của riêng bạn.
Khi
bạn tìm hiểu về ơn gọi và bạn hỏi tôi về ơn gọi của riêng tôi, thì tôi phải trả
lời bằng kinh nghiệm của riêng mình. Như thế, bạn biết đó, câu trả lời cho bạn,
nó chân thành đến từ một trái tim. Và cũng chân thành, tôi xin nói với bạn, hôm
nay, tôi rất quý đời sống linh mục của tôi. Tôi hạnh phúc trong ơn gọi. Tôi thấy
đời ơn gọi linh mục quá đẹp. Không có gì thay đổi hoặc đánh mất được ơn gọi này.
Ngày thơ tuổi nhỏ tôi viết Tình Thơ Thập Giá và Mùa Hoa Trên Thánh Gía Gỗ. Dù
ngày xưa tuổi nhỏ, tôi đã mơ hồ thấy rằng thập giá vẫn có tình thơ. Dù chỉ là
thánh giá gỗ vẫn nở mùa hoa. Cô đơn của thập giá, tuổi nhỏ, tôi gọi là cô đơn của
thi ca. Lời kinh đời linh mục, tôi viết về buổi chiều lẻ loi là lẻ loi thi vị của
văn chương. Trải qua một phần đời linh mục, tôi có thể nói, linh mục không thể
cô đơn hiểu theo nghĩa là héo hắt, sầu muộn. Lẻ loi của lời kinh linh mục là một
huyền nhiệm linh thiêng. Là vẻ đẹp của một đường đi.
Đời
linh mục vẫn là một huyền nhiệm tiếp tục gọi tôi vào khám phá. Hạnh phúc vì được
khám phá và từ khám phá họ bắt gặp hạnh phúc. Phải chăng đấy chỉ là hai bờ đê của
một dòng sông mà nhiều người chọn đi. Có những dòng sông họ phải quyết định ra
khơi một mình.
Trích
Đoản khúc 76: Ơn gọi
Tác
phẩm Đường Đi Một Mình (Linh Mục Nguyễn Tầm Thường - Dòng Tên)