Ơn thiên triệu _ theo Chúa

THEO CHÚA
Mỗi lần loại bớt đồ trên vai, anh lại thấy Chúa nhìn anh và... mỉm cười.
Hồng Đức (Phóng tác theo bài thơ “La besace”)
Có một chàng thanh niên quyết tâm theo Chúa, biết được ý định tốt lành này, Chúa tới rủ anh, ''Hãy theo Ta!'' Mừng quá, anh nói như reo: ''Vâng! Vâng! Con đi ngay! Nhưng... xin Chúa cho con chuẩn bị hành trang một chút.”
Chàng trai trẻ tính toán thật nhanh: ‘‘Trời lạnh, phải mang hai cái chăn cho mình và cho Chúa, cộng thêm lều bạt để ngủ qua đêm... Xiên, thìa, bát, đĩa, mỗi thứ hai cái . Gạo, nước, rồi cả xoong nồi để nấu nướng; nhưng cũng phải mang lương khô và đồ hộp để đỡ mất thời giờ bếp núc nhiều... Giầy phải hai đôi sợ đường xa mau mài mòn... Còn thuốc men, dầu gió phòng khi đau ốm... Rồi lại áo quần, nước uống, trà gói, cà phê, bình thủy v.v." Ba lô trên vai, thêm đồ đạc tay xách nách mang, chàng hớn hở theo Chúa lên đường.
Đêm đầu tiên, anh thấm mệt và nghĩ ngợi trước khi ngủ: ‘‘Chúa và mình ngủ trong chăn túi cũng được, ngày mai sẽ vứt lều bạt cho bớt nặng. Trời cũng không lạnh lắm nên chắc cũng bỏ luôn áo ấm''. Đêm ấy, anh ngủ thật ngon; Trong giấc mơ, anh thấy Chúa mỉm cười.
Đường xa cùng Chúa đồng hành, sau những ngày đầu hăng hái, bước chân nhẹ tênh tênh đã biến mất, thay vào đó là sự nặng nề, mệt nhọc. Chàng trai quyết định vất cả xoong nồi và ít quần áo, vừa khỏi cồng kềnh, vừa bớt nặng . Anh lại thấy Chúa nhìn anh, mỉm cười.
''Lóc ta lóc tóc'', anh bước theo Chúa. Ngày lại ngày, bụi bặm đường dài như chất thêm sức nặng trên vai chàng trai trẻ. Rồi không cầm lòng được, lâu lâu anh lại hỏi: ‘‘Chúa ơi, đường còn xa không hả Chúa?'' Chúa hiền hòa trả lời: ‘‘Đường còn xa con ạ''. Chàng lại âm thầm tính toán, quẳng dần những thứ mang theo: ‘‘Giầy cũng lâu mòn, thôi thì một đôi cũng đủ, quần áo cũng bỏ bớt lần lần; ăn bánh mì đồ hộp cho mau thì bỏ đi gạo nước; Bát đũa đi, còn đĩa muỗng ở lại... ''. Có điều lạ là càng quẳng đồ đi, anh thấy nhẹ người mà cả lòng cũng nhẹ. Những lắng lo tính toán dần dần tan biến; Thay vì hay hỏi ''Đường còn xa không?'' thì anh lại chuyện trò với Chúa nhiều hơn. Và mỗi lần loại bớt đồ trên vai, anh lại thấy Chúa nhìn anh và... mỉm cười.
Môt ngày kia, khi tới bên một triền núi. Chàng trai chợt tỉnh ngộ: ‘‘Tại sao mình còn vướng bận nhiều thứ vậy? Sao không bỏ hết để chỉ bận tâm tới Chúa và bước theo Ngài thôi?'' Nghĩ sao làm vậy, chàng dừng lại, vứt bỏ hết mọi thứ xuống lũng sâu. Khi quay lại để tiếp tục đi; thì kìa, Chúa mỉm cười trìu mến bảo anh: ''Con ạ, chúng ta đã đến nơi rồi!''.