Tìm hiểu Lời Chúa _ cntn 15a

CHÚA NHẬT 15 THƯỜNG NIÊN
NĂM A
Is 55,10-11; Rm 8,18-23; Mt 13,1-23
BÀI ĐỌC I: Is 55,10-11
10 Đây lời Đức Chúa phán: “Cũng như mưa với tuyết sa xuống từ trời không trở về trời nếu chưa thấm xuống đất, chưa làm cho đất phì nhiêu và đâm chồi nẩy lộc, cho kẻ gieo có hạt giống, cho người đói có bánh ăn, 11 thì lời Ta cũng vậy, một khi xuất phát từ miệng Ta, sẽ không trở về với Ta nếu chưa đạt kết quả, chưa thực hiện ý muốn của Ta, chưa chu toàn sứ mạng Ta giao phó.”
ĐÁP CA: Tv 64
Đ. Hạt gieo vào đất mỡ mầu
sinh hoa kết quả dồi dào gấm trăm
. (Lc 8,8)
10 Thăm trái đất, Ngài tuôn mưa móc, cho ngập tràn phú túc giàu sang, suối trời trữ nước mênh mang, dọn đất sẵn sàng đón lúa trổ bông.
11 Tưới từng luống, san từng mô đất, khiến dầm mưa cho hạt nẩy mầm, 12 bốn mùa Chúa đổ hồng ân, Ngài gieo mầu mỡ ngập tràn lối đi.
13 Vùng hoang địa xanh rì ngọn cỏ, cảnh núi đồi hớn hở tươi xinh, 14 chiên cừu phủ trắng đồng xanh, lúa vàng dưới lũng rung rinh dạt dào, câu hò tiếng hát trổi cao.
BÀI ĐỌC II: Rm 8,18-23
18 Thưa anh em, tôi nghĩ rằng: những đau khổ chúng ta chịu bây giờ sánh sao được với vinh quang mà Thiên Chúa sẽ mặc khải nơi chúng ta. 19 Muôn loài thọ tạo những ngong ngóng đợi chờ ngày Thiên Chúa mặc khải vinh quang của con cái Người. 20 Quả thế, muôn loài đã lâm vào cảnh hư ảo, không phải vì chúng muốn, nhưng là vì Thiên Chúa bắt chịu vậy; tuy nhiên, vẫn còn niềm trông cậy21 là có ngày cũng sẽ được giải thoát, không phải lệ thuộc vào cảnh hư nát, mà được cùng với con cái Thiên Chúa chung hưởng tự do và vinh quang. 22 Thật vậy, chúng ta biết rằng: cho đến bây giờ, muôn loài thọ tạo cùng rên siết và quằn quại như sắp sinh nở. 23 Không phải muôn loài mà thôi, cả chúng ta cũng rên siết trong lòng: chúng ta đã lãnh nhận Thần Khí như ân huệ mở đầu, nhưng còn trông đợi Thiên Chúa ban cho trọn quyền làm con, nghĩa là cứu chuộc thân xác chúng ta nữa.
TUNG HÔ TIN MỪNG:
Hall-Hall: Hạt giống là lời Thiên Chúa, người gieo giống là Đức Ki-tô. Ai tuân giữ lời Người, sẽ muôn đời tồn tại. Hall.
TIN MỪNG: Mt 13,1-23
1 Hôm ấy, Đức Giê-su từ trong nhà đi ra ngồi ở ven Biển Hồ. 2 Dân chúng tụ họp bên Người rất đông, nên Người phải xuống thuyền mà ngồi, còn tất cả dân chúng thì đứng trên bờ. 3 Người dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều.
4 Trong khi người ấy gieo, thì có những hạt rơi xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất. 5 Có những hạt rơi trên nơi sỏi đá, chỗ đất không có nhiều; nó mọc ngay, vì đất không sâu;6 nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô. 7 Có những hạt rơi vào bụi gai, gai mọc lên làm nó chết nghẹt. 8 Có những hạt lại rơi nhằm đất tốt, nên sinh hoa kết quả: hạt được gấp trăm, hạt được sáu chục, hạt được ba chục. 9 Ai có tai thì nghe.”
10 Các môn đệ đến gần hỏi Đức Giê-su rằng: "Sao Thầy lại dùng dụ ngôn mà nói với họ? "11 Người đáp: "Bởi vì anh em thì được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Trời, còn họ thì không. 12 Ai đã có thì được cho thêm, và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy mất. 13 Bởi thế, nếu Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ, là vì họ nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe không hiểu. 14 Thế là đối với họ đã ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ I-sai-a, rằng: Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy;15 vì lòng dân này đã ra chai đá: chúng đã bịt tai nhắm mắt, kẻo mắt chúng thấy, tai chúng nghe, và lòng hiểu được mà hoán cải, và rồi Ta sẽ chữa chúng cho lành.
16 "Còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc, vì được nghe. 17 Quả thế, Thầy bảo thật anh em, nhiều ngôn sứ và nhiều người công chính đã mong mỏi thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe.
18 "Vậy anh em hãy nghe dụ ngôn người gieo giống. 19 Hễ ai nghe lời rao giảng Nước Trời mà không hiểu, thì quỷ dữ đến cướp đi điều đã gieo trong lòng người ấy: đó là kẻ đã được gieo bên vệ đường. 20 Còn kẻ được gieo trên nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận. 21 Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời: khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay. 22 Còn kẻ được gieo vào bụi gai, đó là kẻ nghe Lời, nhưng nỗi lo lắng sự đời, và bả vinh hoa phú quý bóp nghẹt, khiến Lời không sinh hoa kết quả gì. 23 Còn kẻ được gieo trên đất tốt, đó là kẻ nghe Lời và hiểu, thì tất nhiên sinh hoa kết quả và làm ra, kẻ được gấp trăm, kẻ được sáu chục, kẻ được ba chục.”

LỜI CHÚA, HẠT GIỐNG SINH ƠN CỨU ĐỘ!
Trước bảy ví dụ Đức Giê-su dùng để mạc khải về mầu nhiệm Nước Trời, tác giả Mát-thêu đã so sánh hai loại người:
-     Quỷ trong người: Đó là người có Đạo tạo điều kiện cho satan rủ các thần dữ đến lập cư! Kết quả kẻ ấy khốn nạn gấp 7 lần so với lúc đầu! (x. Mt 12,43-45)
-     Chúa trong người: Đó là những người biết đón nhận Lời Chúa và đem ra thực hành. Đức Giê-su gọi những người này là “mẹ và anh em Ta”(x. Mt 12, 46-50); là “người nhà của Thiên Chúa, người đồng hương với các Thánh” (Ep 2,19)
Vậy để đuổi quỷ xuất khỏi người, trở nên Đền Thờ cho Thiên Chúa ngự (x. 1Cr 3,16), thì các môn đệ của Chúa phải gieo Lời Ngài vào lòng người, như nhà nông muốn có mùa gặt, phải đi gieo giống, trong tinh thần phó thác, tin tưởng nơi Chúa, đồng thời phải canh chừng!
1/ PHÓ THÁC VIỆC RAO GIẢNG LỜI CHO THIÊN CHÚA.
Người gieo giống trên nương đồng biết trước có nhiều hạt không đem lại kết quả: hạt trên đường, hạt nằm trên đá, hạt rơi vào bụi gai! Thế mà họ vẫn gieo, nếu không thu hoạch được gấp 100, thì cũng được 60 hoặc bết lắm cũng thu vào 30 (x. Mt 13,1-8: Tin Mừng). Thế thì người đi gieo Lời cần phải phó thác việc làm cho Chúa. Thậm chí suốt đời Đức Giê-su rao giảng Lời, mà Ngài còn phải thốt lên: “Không biết ngày Con Người trở lại, có còn gặp được niềm tin nào trên mặt đất nữa chăng?” (Lc 18,8). Thế mà Ngài vẫn kiên nhẫn rao giảng Lời Cha. Vậy người môn đệ Chúa khi làm xong việc bổn phận, luôn nhủ lòng mình rằng: “Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.” (Lc 17,10) Bởi vì “người trồng, kẻ khác tưới, Thiên Chúa mới làm cho mọc lên!” (1Cr 3,6). Khi không thu được gì, ta cứ nói: “Tôi đã vất vả luống công phí sức mà chẳng được gì, chính Chúa minh xét cho tôi, và phần thưởng của tôi nơi tay Ngài” (Is 49,4).
2/ TIN TƯỞNG VÀO LỜI CHÚA QUYỀN NĂNG.
Dù ta có hạt giống tốt đến cỡ nào chăng nữa, cũng không thể gieo để biến đất xấu thành đất tốt được. Hạt giống phát triển còn lệ thuộc vào nhiều điều kiện, nơi môi trường tốt nhất, mới hy vọng đạt năng suất cao; còn nếu điều kiện xấu hơn thì cũng chỉ thu hoạch được 60% hay tệ cũng được 30%! Trái lại, hạt giống Lời Chúa biến đổi tâm hồn người đón nhận, còn hơn nước mưa thấm vào lòng đất, thậm chí tảng đá không thấm nước, nhưng nhờ có mưa dầm, nó cũng sẽ phát sinh sự sống tối thiểu như rêu mọc. Huống hồ là nước đổ vào đất tốt, chắc chắn có nhiều sự sống được nảy sinh! (x. Is 55,10-11: Bài đọc I). Như thế, thật là có lý để thánh Phao-lô xác quyết: “Chúng tôi không ngừng tạ ơn Thiên Chúa, vì khi chúng tôi nói cho anh em nghe Lời Thiên Chúa, anh em đã đón nhận, không phải như lời người phàm, nhưng như Lời Thiên Chúa, đúng theo bản tính của lời ấy. Lời đó tác động nơi anh em là những tín hữu” (1Tx. 2,13)
Để minh chứng Lời Thiên Chúa có sức cải tạo biến đổi lòng người từ xấu nên tốt, ta hãy nhìn vào đời sống các môn đệ, so với Lời Đức Giê-su cắt nghĩa về dụ ngôn gieo giống (x. Mt 13,18-23: Tin Mừng), thì chẳng có ai là “mảnh đất tốt”, họ đều là:
-        Vệ đường: Vì họ từng nghe Lời Đức Giê-su dạy, nhìn việc Ngài làm, mà họ có hiểu chi đâu. Biết bao lần Ngài trách họ đần độn quá! (x. Mt 13,18 so với Mt 15,16; Mt 16,5-13; Mc 9,32)
-        Sỏi đá: Vì các môn đệ là những người được đón nhận Lời Chúa đầu tiên, nhưng khi gặp nguy hiểm, họ vắt giò lên cổ chạy trốn! (x. Mt 13,20-21 so với Mt 26,69t; Ga 19,19)
-        Bụi gai: Chính các môn đệ còn lo lắng việc đời, tranh giành địa vị, dù đã được Đức Giê-su làm gương trong đời sống phục vụ tha nhân! (x. Mt 13,22 so với Mt 20,20t)
Thế mà nhờ các Tông Đồ kiên nhẫn theo Đức Giê-su đến cùng, những mảnh đất “vệ đường, sỏi đá, gai góc” ấy đã trở nên “mảnh đất phì nhiêu” (trừ Giu-đa phản bội), để hạt giống Lời Chúa sinh hoa trái phong phú hơn 20 thế kỷ nay, và còn đang tiếp tục cho đến ngày cánh chung.
Chúa Giê-su còn mở rộng tầm nhìn cho các tín hữu: Lời Chúa không chỉ nhằm cứu con người, mà còn nhắm làm cho mọi tạo vật thoát cảnh mục nát, nên Ngài truyền cho các môn đệ phải giảng Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo (x. Mc 16,15). Trước nhất là làm cho con người vốn dĩ là loài thú (x. Gv 3,18-19) được tái sinh bởi Lời (x. Gc 1,18), để trở nên con Thiên Chúa, mà chung tay với Chúa Giê-su quy tụ muôn loài phục vụ con người đúng với lý do Chúa đã tạo dựng nên nó, là tạo điều kiện cho con người được sống đẹp lòng Ngài (x. St 1,29-30). Như thế, mới làm cho muôn loài thụ tạo thoát ra khỏi cảnh mục nát, mà được tham dự vào vinh quang của con cái Thiên Chúa (x. Rm 8,18-23: Bài đọc II), chứ không để cho muôn loài muôn vật trở nên gai góc chống đối loài người, khởi đi từ tội Adam, Eva không thực hành Lời Chúa (x. St 3).
Tổng thống Mỹ George Bush (cha) kể lại cho Đức Gio-an Phao-lô II nhân dịp ngài viếng thăm Hoa Kỳ ngày 19-09-1989: “Trong ngày lễ an táng Tổng Bí thư Breznev tại Mascova, xác ông nằm giữa rừng hoa tím và đoàn người đông đảo đến viếng, nhưng không có nghi lễ tôn giáo, vì tôi là người ngoại giao và lịch sự, nên cũng nghiêm trang đến quan tài để nói lời từ biệt, thì kìa, có Chúa làm chứng cho tôi, giữa một xã hội không tin thần thánh, bà vợ ông Breznev cúi nhẹ, kính cẩn làm dấu thánh giá trên ngực chồng!”
Ông Bush kể tiếp: “Tôi có gặp ông Mao Trạch Đông trước giờ ông ấy chết, ông chủ tịch họ Mao buồn phiền nói với tôi: “Tôi cảm thấy đã đến giờ Chúa gọi tôi rồi, sợ quá!”
Vài sự kiện trên minh chứng xác thực rằng môi trường không thể hủy hoại được sự sống của hạt giống Lời Chúa!
3/ HÃY CANH CHỪNG.
Với những chứng từ minh chứng Lời Chúa chủ động phát sinh sự sống trên mọi “mảnh đất” tâm hồn con người, trừ những kẻ “nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe, không hiểu” (x. Mt 13,13: Tin Mừng), đó là những kẻ thờ ơ lãnh đạm, tệ hơn, còn tỏ ra chống đối Lời Chúa, nên nó không nhìn, chẳng nghe mà cũng không muốn hiểu, thêm tự ái, không muốn được Đức Giê-su cứu! Thì chắc chắn tai họa ập đến, “những điều nó có (của cải, chức quyền, danh vọng, xác hồn) cũng bị giựt mất!” (x. Mt 13,12b: Tin Mừng), cụ thể như Giu-đa Iscariot, hắn ngoan cố không nghe Lời Thầy Giê-su, cuối cùng hắn mất mạng, mất danh, chức vụ của hắn để cho ông Matthia lãnh nhận! (x. Cv 1,15t). Trái lại, những ai thành tâm thiện ý nghe Lời mà tuân giữ, để được sinh hoa kết quả trong kiên nhẫn (x. Lc 8,15) thì những gì họ có lại được cho thêm và nên dư dật! (x. Mt 13,12a)
Vì “hạt giống là Lời Thiên Chúa, ai tuân giữ Lời Người, sẽ muôn đời tồn tại” (Tung Hô Tin Mừng). Điều ấy làm ứng nghiệm lời Đức Giê-su đã nói: “Hạt gieo vào đất mầu mỡ, sinh hoa kết quả dồi dào gấm trăm.” (Lc 8,8: Đáp ca)
Truyện kể:
Đại tướng Lew Wallace người vô thần, cùng đi chuyến xe lửa với đại tá Robert. Trong lúc chuyện trò, Lew Wallace nói với Robert:
-     Bọn Công Giáo thật là một lũ ngu xuẩn, đúng như lời Lênin nói: “Tôn giáo là thuốc phiện, là sản phẩm của những kẻ bạc nhược!” Xưa nay có nhiều người tấn công niềm tin của bọn Công Giáo, nhưng không ai vạch cho chúng thấy những điều mê tín, trái khoa học trong cuốn sách mà chúng gọi là Thánh Kinh. Phen này tôi sẽ để nhiều thời gian đọc và nghiên cứu nó, chắc chắn tôi sẽ vạch ra cho bọn chúng thấy cái sai trái của chúng, tôi sẽ là người giải phóng chúng!
Đại tá Robert nghe mát tai, nên nói:
- Chúc đại tướng thành công.
Thế là Lew Wallace ngày nào cũng mải miết đọc Thánh Kinh xuyên suốt 5 năm. Kết quả thay vì Lew Wallace vạch cho người Công Giáo phải mở mắt thấy sai lầm của mình, thì chính ông lại viết tiểu thuyết “Benhur.” Nội dung trong cuốn sách ông tuyên xưng niềm tin của mình vào Đức Giê-su, nhờ sự chết của Ngài trên thập giá mà máu từ cạnh sườn Ngài đổ ra hòa cùng dòng nước mưa chảy xuống thung lũng nơi có những người cùi đang trú ngụ, liền được khỏi bệnh tức khắc.
Cuốn truyện này sau đóng thành phim rất nổi tiếng, làm cho nhiều người không biết gì về Thiên Chúa, sau khi xem họ đã trở nên người Công Giáo chân chính.
Câu chuyện trên cũng giống việc ông Philipphê sau khi đã gặp Đức Giê-su, người Nazareth, ông gặp Nathanael và giới thiệu Chúa Giê-su cho, nhưng ông này lạnh nhạt nói:
- Ở Nazareth có gì hay đâu?
Nhưng ông Philipphê cứ thúc:
- Cứ đến mà xem.
Ông Nathanael vì tò mò tìm đến với Chúa Giê-su. Từ giờ đó ông đã trở nên môn đệ đầu tiên của Ngài (x. Ga 1,45t).
THUỘC LÒNG.
Chúa phán: “Như mưa thấm xuống đất làm cho đất phì nhiêu, phát sinh sự sống, hơn thế, Lời từ miệng Ta phán ra, thấm vào lòng người, sẽ không trở lại với Ta cách hư luống, nhưng thực hiện điều Ta muốn!” (Is 55,10-11- bản dịch NTT)
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH