Chầu Thánh Thể cnmc 5a _ hãy ra khỏi mồ

HÃY RA KHỎI MỒ!
Đặt Mình Thánh (mời quì)
(Hát một bài tôn thờ Thánh Thể)
Lời dẫn
“Hỡi dân Ta, này chính Ta mở huyệt cho các ngươi, Ta sẽ đưa các ngươi lên khỏi huyệt và đem các ngươi về đất Ít-ra-en.”
Qua một vài lời giản dị, Chúa cho chúng ta biết sự chết đang làm chủ chúng ta, và việc Chúa làm là cứu chúng ta thoát khỏi cái chết của cả tâm hồn và thân xác mà chia sẻ sự sống đời đời của chính Chúa, điều không một ai khác có thể làm cho chúng ta.
Lời Chúa (mời đứng)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Gioan, (bài ngắn)
Hồi đó, hai cô Mác-ta và Ma-ri-a cho người đến nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng." Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: "Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh."
Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.
Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: "Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê!"
Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi.
Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy." Đức Giê-su nói: "Em chị sẽ sống lại!" Cô Mác-ta thưa: "Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết." Đức Giê-su liền phán: "Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?" Cô Mác-ta đáp: "Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian."
Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến. Người hỏi: "Các người để xác anh ấy ở đâu?" Họ trả lời: "Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem." Đức Giê-su liền khóc. Người Do-thái mới nói: "Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy!" Có vài người trong nhóm họ nói: "Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?" Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. Đức Giê-su nói: "Đem phiến đá này đi." Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: "Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày." Đức Giê-su bảo: "Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?" Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: "Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con." Nói xong, Người kêu lớn tiếng: "Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!" Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: "Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi."
Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.
Đó là Lời Chúa.
Suy niệm (mời ngồi)
Tôi đang sống, nhưng cũng có thể nói là tôi đang chết, vì giây phút bắt đầu làm người cũng là giây phút bắt đầu đi đến sự chết, đi đến điểm kết thúc tất yếu của mọi người, không trừ một ai.
Chết là điều chẳng ai muốn nhắc đến vì dường như sự chết chấm dứt tất cả. Nhưng chính vì thế mà sự chết nói với tôi rất nhiều về cuộc sống của tâm hồn: Nếu cuộc sống của tôi chỉ giới hạn trong sự sống thể lý nơi thân xác này thì cuộc sống của tôi thật nghèo nàn và tầm thường. Khi đó bao nhiêu việc nghĩa tôi làm chẳng mang một giá trị gì, ngược lại, mọi tội lỗi tôi phạm cũng chẳng làm cho tôi phải thiệt thòi hay kém giá trị đi một chút nào.
Vâng, nếu tôi coi cuộc sống chỉ là những gì diễn ra nơi thể xác này và trên thế giới này, thì tôi đang chết trong tâm hồn, cái chết nơi thể xác sẽ chấm dứt hoàn toàn và vĩnh viễn sự hiện diện của tôi. Trước khi cái chết thể lý chấm dứt cuộc đời tôi thì chính tôi cũng không sống như một con người có nhân, nghĩa, lễ, trí, tín…, một con người với một lý tưởng sống cao thượng, có tình yêu, có lương tâm…
Lời Chúa nói với Lagiarô, ‘hãy ra khỏi mồ’, cũng chính là những lời Chúa muốn nói với tôi, và với mọi người trong thế giới hôm nay, để tìm cho mình sự sống không bao giờ mất, sự sống Chúa muốn chia sẻ cho tôi khi dựng nên tôi. 
 Cầu nguyện (mời quì)
Lạy Chúa Giêsu, chúng con thờ lạy và yêu mến Chúa.
Chúa đã xuống thế làm người vì yêu thương chúng con. Khi làm người, Chúa đã muốn trở nên một người bạn chia sẻ cho đến cùng thân phận con người của chúng con, cũng vui, cũng buồn, cũng vất vả lao nhọc, cũng hoan hỉ khi thu gặt hoa màu.
Khi Lagiarô, người bạn thân của Chúa qua đời, Chúa cũng khóc. Những giọt nước mắt của Chúa ở đây là nỗi đau lòng của Mat-ta và Maria mà Chúa cảm nghiệm được trong trái tim yêu thương của Chúa. Chúng con cũng thấy đó là những giọt nước mắt chia sẻ từng nỗi đau thầm kín của những người được Chúa gọi là bạn hữu, của những môn đệ trung thành của Chúa đang chịu bách hại khắp nơi.
Đó cũng là nỗi đau của riêng Chúa khi thấy còn biết bao người tuy còn sống nhưng tâm hồn đã chết mất rồi, khi thấy chúng con dành cả cuộc sống mải mê tìm kiếm những điều sẽ qua đi mà coi thường tiếng lương tâm, coi thường lời Chúa mời gọi sống yêu thương.
“Hãy ra khỏi mồ” là lời Chúa truyền cho Lagiarô hôm xưa chính là lời Chúa đang nài nỉ chúng con hôm nay, nhưng biết bao lần chúng con vui thích, thậm chí còn hãnh diện với cái chết của tâm hồn.
Lạy Chúa, xin mở mắt đức tin để chúng con nhận ra cái chết trong tâm hồn mà bước ra khỏi mồ chôn của mình, khỏi những suy nghĩ vị kỷ đang vùi lấp chúng con bởi ghen tỵ, tranh chấp, oán thù. 
Lòng thương xót của Chúa là chỗ duy nhất chúng con có thể dựa vào mà có lại sự sống, vì nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng? (Tv 129,3)
Xin Chúa phục hồi tình yêu Chúa trong tâm hồn chúng con, để hai chữ yêu thương cũng là bước đầu tiên đưa chúng con ra khỏi cái chết của tâm hồn mà chia sẻ sự sống của Chúa. Amen.
Hát: “Đâu có tình yêu thương, ở đấy có Đức Chúa Trời…”
Lm. HK